“… Nhưng còn các em tôi, còn tôi, cũng
như bao nhiêu người, phải nói rằng chúng ta không may mắn như bé Trí. Bởi vì
mỗi chúng ta cũng có hai con người – một tốt đẹp và một xấu xa, nhưng hai con
người đó không tách rời nhau như Trí và Mai…”
ĐÓN
ĐỌC TỪ SỐ TỚI
QUA GIẤC MÙ SƯƠNG
Truyện
4 kỳ của NGUYỄN THỊ MỸ THANH
Lần
đầu tiên, ông THIỆN và ông ÁC mặt đối mặt, chiến đấu, vật lộn trong một câu
truyện Ma kỳ lạ. (Tuổi Hoa số 222)
Khi
đọc những dòng giới thiệu này, thú thật là mình không cảm thấy ấn tượng gì cho
lắm. Chỉ hơi lấy làm lạ rằng Tuổi Hoa mà cũng có truyện ma sao ta? Nếu là
truyện ma thật thì chắc không thể nào hấp dẫn cho bằng các truyện ma bằng tranh
bán đầy các sạp báo! Mình không hề biết rằng mình sắp được đọc một trong những
truyện hay nhất, giá trị nhất của Tuổi Hoa!
Cũng
xin nói thêm là gia đình mình rất đông anh em, bố lại đi làm xa, lâu lâu mới về
một lần, nên hồi nhỏ mình sống rất… ngu ngơ. Những chuyện tốt xấu bình thường còn
chưa phân biệt nổi nói gì đến chuyện thiện ác ở đời! Cũng có đôi lần nghe người
lớn nhắc đến hai ông Thiện – Ác với lời
đe dọa rằng: coi chừng! Đừng có làm gì xấu, nếu không sẽ bị các ông trừng phạt!
Nhưng con nít vốn mau quên, lại nghe đâu các ông ở… hơi xa, mãi tận đình chùa,
nên cũng không bận tâm gì cho lắm, cứ vô tư… phạm lỗi thường xuyên!
Nhưng
mọi thứ đã thay đổi sau khi mình đọc hết truyện “Qua giấc mù sương”. Như là có
một thứ “ánh nắng nhiệm mầu” soi sáng tâm hồn non dại: A, thì ra ông Thiện ông
Ác không ở đâu xa mà ở ngay trong mỗi con người. Mỗi người phải tự đấu tranh
không ngừng để cho cái ác trong người mình không có cơ hội trỗi dậy, nếu không
muốn làm hại chính mình và đau khổ cho người thân. Đơn giản biết bao mà cũng ý
nghĩa biết bao!
Thú
thật là cái truyện tuyệt vời nói trên cũng không đủ sức giúp cho mình nên
người. Cho đến giờ này mình vẫn sống “chẳng ra làm sao”, vẫn thường xuyên phạm
lỗi. Có những lỗi lầm có thể tha thứ, và cũng có những lỗi lầm không thể thứ
tha! Nhưng có một điều an ủi là mỗi khi mình làm điều gì sai trái, mình lại nhớ
đến hai ông Thiện Ác và lương tâm mình bị cắn rứt không yên. Nếu không có “Qua
giấc mù sương”, không biết đời mình sẽ còn tệ hại tới mức nào nữa!
Cảm
ơn chị Cam Li, với tài năng và tâm huyết của
mình, đã đem đến cho tuổi thơ một “truyện Ma” có sức lay động thật là mãnh
liệt. Đành rằng chị chỉ phóng tác từ một bộ phim, nhưng thử hỏi có bao nhiêu
trẻ em được xem phim này? Mà có xem đi nữa thì cảm xúc cũng khó mà lưu giữ lâu
được, huống hồ là thông điệp của phim. Chỉ có dưới hình thức chữ viết thì những
gì phim muốn nói mới được thể hiện rõ ràng, dễ hiểu; ấn tượng nhờ đó mới sâu
sắc, lâu bền.
Chắc
có bạn sẽ cho rằng, nội dung truyện dữ dội quá, kết thúc lại quá buồn, không
phù hợp với thiếu nhi. Nhưng thuốc không đắng thì sao giã được tật? Khi mà tâm
hồn các em nhỏ đã bị đầu độc khủng khiếp bởi môi trường xung quanh thì chỉ có
liều thuốc thật đắng mới có thể “lấy độc trị độc “. Hẳn các bạn cũng đồng ý
điều này. Chúc các bạn luôn thắng được “ông Ác” của mình!
ĐÈN BIỂN