Chào các bạn,
Ngày
12-11-2018, mình có một cuộc hội ngộ "chưa từng có" ở đường sách Sài
Gòn với bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc và con gái bác Minh Quân, không chỉ một mà
những hai người!
Chuyện
mình quen với con gái út bác Minh Quân thì mình đã kể trong bài Bức Ảnh
Trong Mơ, các bạn có thể xem lại, còn với Bs Đỗ Hồng Ngọc thì... chưa, hay nói đúng hơn là chưa
có dịp. Vậy nên hôm nay xin kể nốt nhân dịp cuối năm.
Mình
biết đến cái tên Đỗ Hồng Ngọc lâu lắm rồi, từ lúc anh Hà Tĩnh giới
thiệu cuốn Những Tật Bệnh Thông Thường Trong Lứa Tuổi Học Trò của anh trên Tuổi
Hoa cơ! Hâm mộ anh suốt từ đó đến giờ và rất muốn gặp gỡ "thần tượng" của
mình nhưng không có cơ hội. Dịp may dun rủi cho mình "tiếp cận"
anh: chị Nguyệt Mai, vốn quen anh từ trước, nhờ mình đánh máy hộ một số bài
viết của anh để chị đăng trên blog của chị. Công việc thú vị này càng
làm tăng thêm ước muốn được "diện kiến" anh. Rồi cơ hội đến: qua một số
thông tin, mình biết anh có cuộc nói chuyện tại một hội chợ sách ở SG.
Rủi thay hôm đó anh bạn và cũng là tài xế tình nguyện của mình bận việc,
thế là mình đành bỏ lỡ dịp may hiếm có! Sau này mình có kể cho
chị Mai nghe, chị bảo tưởng gì khó, để chị nhắn cho anh hẹn gặp mình một
buổi cà phê nói chuyện chơi, mình bảo thôi chị ơi, em chỉ thích ngó thần
tượng từ xa thôi, chứ ngồi nói chuyện "tay đôi" em ngại lắm!
Giữa
lúc không còn hy vọng gì thì "đùng một cái" mình được gặp anh! Đó là
ngày 26-7-2018, sau ngày lễ giỗ bác Trường Sơn tại nhà thờ Kỳ Đồng. Sáng
hôm đó, sau khi
chia tay với anh Quyên Di tại khách sạn mà anh thuê cho bọn mình nghỉ
lại qua đêm như mọi năm, mình với anh Trần Ngọc Hưởng ghé đường sách "tham quan". Vừa bước vào con đường thơ mộng với hai
hàng me giao nhau mát rượi đã thấy anh ngồi ở một bàn cà phê ngay trước
mặt. Thế là bọn mình bảo nhau chạy lại làm quen. Khi nghe nói mình chính
là Đèn Biển, anh hết sức ngạc nhiên, hỏi sao nhận ra anh hay vậy. Mình
trả lời anh mà có đứng cách em một cây số em cũng nhận ra! Anh bảo hay
thật, đúng là Đèn Biển! Mình hỏi chắc anh có hẹn, anh bảo đúng rồi.
Bọn mình xin nói chuyện với anh một chút rồi sẽ rút lui cho anh tiếp
khách. Nói chuyện một hồi, anh Hưởng nảy ra sáng kiến là mua một cuốn
sách của anh để xin chữ ký, mình thấy "có lý" quá bèn bắt chước theo.
Thế là mình đã có được một kỷ niệm nho nhỏ của thần tượng! Trước khi
chia tay, anh đề nghị chụp chung một tấm hình làm kỷ niệm, nói mình cứ
ngồi tự nhiên, mình bảo em mà chụp nghiêng trông xấu lắm anh, anh cười
bảo không sao, phía nào cũng xấu! Sau đó anh hỏi xin địa chỉ email của
mình để tiện "liên lạc", ý là anh muốn nhờ mình đánh máy ít bài đó mà!
Sau khi chia tay, mình còn mua được mấy tờ Tuổi Hoa cũ ở đó, thật là một
ngày may mắn!
Giữ
đúng "lời hứa", ít hôm sau anh nhờ mình đánh máy giúp mấy bài, trong đó
có bài Ông Nguyễn Hiến Lê và Tôi rất thú vị mà anh viết từ hồi còn trẻ,
nói là để in chung trong một tuyển tập về ông. Và cũng như những lần
trước, à mà khác chứ, lần này anh "trực tiếp" cảm ơn mình chứ không
gián tiếp qua chị Mai, khiến mình thấy mình tự nhiên "quan trọng" hẳn lên!
Nhưng có lẽ "duyên nợ" giữa mình với anh vẫn còn dài vì ít hôm sau, khi
mình đăng bài Bức Ảnh Trong Mơ thì anh Hà Tĩnh có vào "comment" và gởi
kèm một lá thư của bác Minh Quân, trong đó có nhắc đến anh. Thấy là thư
khá đặc biệt, mình copy gởi cho cả anh và Bé, con gái bác Minh Quân, xem
chơi cho biết. Không ngờ cả hai đều rất xúc động, gởi lời cảm ơn mình.
Anh thì vui chuyện kể cho mình nghe kỷ niệm lần anh ghé nhà bác Minh
Quân để chữa bệnh viêm ruột thừa cho Minh, anh kế của Bé, nhân tiện có
nhắc đến cô bé Như Nguyện, chị của Bé, người đã làm tài xế cho anh suốt
dọc đường về nhà, đồng thời ngỏ ý muốn gặp lại những người quen cũ, kể cả anh
Hà Tĩnh (vì trong thư anh Hà Tĩnh có nói rất muốn gặp anh). Còn Bé thì
rất xúc động kể thêm "cậu Ngọc" chính là ân nhân của gia đình, đã cứu
sống anh Minh không chỉ một mà những hai lần. Khi nghe mình cho biết ý
muốn của anh, Bé mừng "ra mặt", gọi mình là "chiếc cầu nối những bờ
vui" (chữ của Bé) và nói sẽ liên lạc với cậu Ngọc trong thời gian sớm
nhất có thể để hẹn gặp.
Và
cái ngày đẹp trời đó đã đến. Mọi người hẹn nhau
lúc chín giờ sáng ở quán cà phê Mùa Thu, có cả chị Như Nguyện, chính là
"nhân vật" Hà trong truyện bác Minh Quân. Tất cả đều vui và xúc động
nhắc lại những kỷ niệm xưa, nhất là về bác Minh Quân. Đáng lẽ ra câu
chuyện còn dài, nhưng vì thời gian không cho phép nên đành phải tạm chia
tay. Ai cũng có quà mang về, riêng mình ra về với gói quà khá nặng:
Anh Ngọc tặng mình cuốn Nguyễn
Hiến Lê con người và tác phẩm, (trong đó có bài viết anh nhờ mình đánh
máy) Bé thì tặng mình cuốn chân dung mười hai nhà văn nữ tiêu biểu
(trong
đó có bài Mẹ Tôi của Bé mà mình đã giới thiệu), tất nhiên cả
hai đều có chữ ký đàng hoàng! Ngoài ra mình còn được "khuyến mãi" thêm
một cây bút mà anh Ngọc nói là của chị Mai tặng, và ba hình bìa truyện
của
bác Minh Quân từ tay Bé trong đó tất nhiên là không thể thiếu hình bìa
cuốn Tên Tài Xế Suzuki Lý Tưởng mà Bé đã hứa tặng mình!
À tí nữa thì quên, nói đi thì cũng phải nói lại. Phải dành lời cảm ơn đặc biệt đến anh Hà Tĩnh vì nếu không có anh thì đã không có cuộc gặp gỡ đáng nhớ này. Nếu quả thật mình là "chiếc cầu nối" thì anh chính là "người bắc cầu" vậy!
Nghe nói cuối năm là dịp để "ôn cố tri tân", mình viết bài này không ngoài mục đích lưu lại chút kỷ niệm vui, có gì sơ xuất các bạn bỏ qua. Cảm ơn các bạn rất nhiều!
Hẹn gặp lại.
À tí nữa thì quên, nói đi thì cũng phải nói lại. Phải dành lời cảm ơn đặc biệt đến anh Hà Tĩnh vì nếu không có anh thì đã không có cuộc gặp gỡ đáng nhớ này. Nếu quả thật mình là "chiếc cầu nối" thì anh chính là "người bắc cầu" vậy!
Nghe nói cuối năm là dịp để "ôn cố tri tân", mình viết bài này không ngoài mục đích lưu lại chút kỷ niệm vui, có gì sơ xuất các bạn bỏ qua. Cảm ơn các bạn rất nhiều!
Hẹn gặp lại.