Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

Tản Mạn Về Biển


Chào các bạn,

Hôm nay mình xin kể lại cho các bạn nghe chuyện về… mình và biển. Từ bao giờ chẳng biết (ủa, sao giống thơ Xuân Quỳnh quá vậy ta?) mình yêu biển vô cùng, hi hi! Thật vậy các bạn ôi, mình yêu biển  phải nói là mê mới đúng  đến mức chỉ mơ suốt đời được sống bên biển, đến lúc chết cũng được nằm bên biển! Chắc các bạn sẽ thắc mắc tại sao. Thú thật là mình cũng... không biết, chỉ biết là mình có thể đứng ngắm biển suốt ngày mà không biết chán. Những lúc ốm đau, chỉ cần được nhìn thấy biển là mình khỏe lại ngay như có phép mầu. Bởi vậy mình mới hay nói đùa với bạn bè rằng mình chính là con nuôi của… Đông Hải Long Vương, hi hi!

Trong khi chờ đợi ước mơ thành hiện thực (chắc là còn lâu), mình mới nảy ra một sáng kiến hay ho: đó là tìm cho mình một nickname có “bà con” với biển. Nhưng mà biết lấy tên gì bây giờ? May sao hồi xưa đi học vi tính, mình có ngồi kế bên một anh bạn nhỏ tên là Hải Đăng, mà mình vẫn gọi đùa là Đèn Biển. Thật vậy, ngoài cây đèn biển ra, còn có cái gì khác được đứng bên biển suốt ngày đêm, bất kể nắng mưa, sương gió, bão bùng? Thế là cái tên Đèn Biển ra đời, cũng là để kỷ niệm về anh bạn nhỏ dễ thương, vẫn thường hay giúp đỡ mình (thú thật là lúc đó vi tính mình dốt như… me, hi hi!), mà mình không còn gặp lại. Nhưng có nickname rồi làm sao mà “xài” được đây? Mình biết mình không thể làm văn sĩ hay thi sĩ được, vì lý do gì chắc các bạn cũng biết rồi. Vậy thì làm sao bây giờ? Cũng may trời thương kẻ hiền lương (?) nên mới có cái vụ Tủ sách Tuổi Hoa online. Tưởng gì chứ Tuổi Hoa thì mình có khối! Thế là cái tên Đèn Biển được sử dụng thường xuyên, mình trở thành “người gõ truyện” không ăn lương (mà có khi còn tốn tiền thêm) chuyên nghiệp lúc nào không hay!

Mình vẫn còn nhớ (mới đây mà quên sao được!) truyện đầu tiên mình đánh máy là truyện “Tiếng chuông dưới đáy biển” của bác Nguyễn Trường Sơn. Đúng ngay truyện mà mình mê nhất, nói về thứ mà mình thích nhất, của một tác giả mà mình hâm mộ nhất! Không biết là do cố tình hay cố ý nữa, hi hi! Thật ra là mình đánh máy có nửa phần sau truyện thôi, nửa phần đầu đã có bạn Nguyễn Tuấn đánh máy rồi. Nhưng như vậy cũng đủ lắm rồi, được đánh máy truyện của người mình hâm mộ thì còn gì bằng! Thú thật là hồi nhỏ mình mê truyện này kinh khủng, mê đến mức chỉ ước được ra cù lao Chàm chơi một lần cho biết! Thật là vui khi bây giờ đọc lại, mình vẫn còn nguyên cảm giác thích thú như xưa. Tình tiết của truyện thì khỏi phải bàn, thật là ly kỳ hấp dẫn. Các nhân vật thì vô cùng sống động, đặc biệt là đôi bạn Khôi, Việt. Nhưng không chỉ có vậy. Truyện còn được lồng vào những kiến thức thật bổ ích về mọi mặt lịch sử, địa lý, sinh vật… đặc biệt là những đoạn tả cảnh đẹp trùng dương, phải nói là tuyệt vời! Văn phong của bác, theo thiển ý của mình, đáng được coi là mẫu mực. Sau này mình còn được may mắn đánh máy thêm ba truyện nữa của bác Trường Sơn, một con số mà ai cũng phải ước ao (?), còn hình bìa thì mình “bao thầu” hết!

Một truyện như thế không thể nào vắng mặt trên blog của mình. Truyện của bác hầu hết lấy bối cảnh mùa hè nên mình nghĩ đăng vào dịp hè là thích hợp nhất. Tất cả có sáu truyện, mình chia ra mỗi năm đăng hai truyện. Năm nay, mình đã lên lịch cho “Tiếng chuông dưới đáy biển” xuất hiện vào ngày 22, tháng bảy, tức là hôm nay. Lúc hay tin bác mất, mình đã định đổi lịch đăng ngay cho kịp, nhưng cuối cùng lại thôi. Không phải mình sợ mất công đâu, mà chính là vì mình nghĩ, bác Trường Sơn có bao giờ ra đi đâu. Bác, cùng với các nhân vật đáng yêu của bác : Khôi, Việt, Tuấn, Dũng, Bạch Liên… vẫn còn ở lại mãi trong trái tim những người yêu Tuổi Hoa, trong trái tim mình, ít ra là cho đến ngày mình nhắm mắt!

Đèn Biển

Đèn Biển... 16 năm về trước (ảnh do tác giả gửi tặng)

Nguồn : http://www.camlinguyenthimythanh.com