Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2016

Một Thời Xanh


Những cây bút và độc giả Tuổi Hoa

Bạn gởi đến một tấm hình mờ nhạt của hơn ba mươi năm xưa. Một thời sinh viên học sinh của tất cả chúng ta.

Vậy mà một thoáng rưng rưng. Hóa ra khi tuổi già người ta dễ xúc cảm hơn tuổi trẻ. Nhớ ngày xưa lúc nào tôi cũng hay cằn nhằn má tôi, sao má dễ xúc cảm quá, nhắc chuyện có vậy mà cũng khóc.

Nhắc chuyện có vậy mà cũng rưng rưng. Đó là thông điệp của một thời để nhớ của những ai đủ tuổi để nói “ba mươi năm xưa”.

Con đường tuổi trẻ sẽ đi, nên người tuổi già có thể nhìn mà mỉm cười, để khi nghe cằn nhằn trách cứ những chuyện mà người trẻ tuổi kia chưa đủ tuổi để hiểu.

Có lẽ những người trẻ hôm nay chẳng hiểu hai chữ “Tuổi Hoa” có gì mà khiến những người già này, rưng rưng khi nhắc lại. Cái thời mà chiều thứ bảy hay chiều chủ nhật đến gặp nhau. Đó là vui! Chỉ là một cánh cửa bạn mở ra, và chúng ta sẽ thấy lại hình ngày ngày xưa, như cánh cửa thần kỳ của Doremon vậy!

Cái thời mà tôi đứng sẵn chờ nơi sạp báo để chờ tờ báo vừa đưa về, cầm lấy đầu tiên. Báo ngày xưa còn phải rọc. Đó là một thú vui mà ngày nay hình như đã mất hẳn. Trong tôi còn lưu lại hình ảnh, ngồi rọc những trang báo một cách thận trọng. Hình ảnh vui mừng khi cầm trên tay tờ báo còn thơm mùi mực. Nếu bạn đã từng cầm tờ báo ngửi mùi mực thơm, mới hiểu hết cảm giác này. Những niềm vui đơn giản hồn nhiên, như chuyện cổ tích được nghe kể lại.

Một thoáng ký ức là thế, rồi sẽ trôi qua như những thoáng ký ức trong đời sống. Nhưng một đời sống có nhiều ký ức trẻ trung dễ thương, sẽ làm nguôi đi những gì mà tâm tư phải đối mặt trong thế giới gọi là “thế giới phẳng” ngày hôm nay.
TN    


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét