Tôi
đến với Tuổi Hoa năm học Đệ Ngũ Trưng Vương. Năm đó tôi làm
trưởng ban Báo Chí của lớp. Thực ra tôi chẳng có tài viết
lách gì cả, chỉ thích "chức" này vì được đi họp hành với
các chị lớn buổi sáng cho "hách" thôi. Trong lớp có mấy nhỏ
bạn làm thơ rất hay, đối với cá nhân tôi, một kẻ chăng bao giờ
biết... thơ thẩn.
Thuở
ấy chúng tôi thường chuyền tay nhau những tờ báo Tuổi Hoa với
hình bìa rất đẹp của họa sĩ Vi Vi. Một hôm hai nhỏ bạn thơ
của tôi tự nhiên nổi hứng rủ tôi thành lập Thi Văn Đoàn để
viết bài gởi Tuổi Hoa. Tôi đồng ý ngay vì lâu nay cũng tò mò,
muốn gia nhập vào gia đình Tuổi Hoa mà chẳng có tài cán, cơ
hội nào.
Những
ngày sau đó trong khi các bạn thơ thức cả đêm tìm nguồn cảm
hứng thì tôi vẫn "êm đềm giấc mộng", chờ các bạn nộp bài rồi
nắn nót chép lại vì tôi viết chữ đẹp nhất, xong ký tên bên
dưới là Thi Văn Đoàn Mắt Tím, Mắt Nai gì đó. Hồi hộp nhất là
ngày chúng tôi rủ nhau đến tòa soạn báo Tuổi Hoa, nằm bên cạnh
Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế. Tập họp tại nhà tôi ở đường Trương
Minh Giảng, chúng tôi đi bộ sang đường Kỳ Đồng. Trên đường đi
cả bọn bàn tán rôm rả về những nhân vật của Tuổi Hoa. Khác
với sự tưởng tượng, khi đến toà soạn chúng tôi thấy vắng
lặng như tờ. Sau này tôi mới biết gia đình Tuổi Hoa thường họp
mặt vào chiều thứ Bảy. Chúng tôi lúc đó học buổi chiều, buổi
sáng tới tòa soạn nên vắng vẻ và không gặp ai là vậy.
Sau vài lần gởi bài không được đăng, nhóm Thi Văn Đoàn chúng tôi rã đám. Cả bọn lại vùi đầu vào sách vở.
Lên
Đệ Tam, việc học tương đối nhàn rỗi hơn tôi quyết tâm gia nhập
gia đình Tuổi Hoa. Thấy vườn hoa Tuổi Hoa toàn những nhà văn,
nhà thơ nổi tiếng, tôi nghĩ mình tham gia vào "Đồng Cỏ Non "
của anh Trinh Chí coi bộ có lý và chắc ăn hơn. Người đầu tiên
tôi gặp và làm quen là chị Hồng Hạnh. Chị rất dễ thương, thấy
tôi hay e lệ, nhút nhát, chị khuyến khích, hướng dẫn tôi gia
nhập vào gia đình Tuổi Hoa. Sau này biết chị là bà xã của anh
Vi Vi tôi càng thích hơn nữa vì họa sĩ Vi Vi là một người mà
tôi rất ngưỡng mộ qua những hình bìa báo Tuổi Hoa.
Hình: Chị Hồng Hạnh (nguồn: Trần Thị Hậu) |
Từ đó hễ chiều thứ Bảy nào rảnh rỗi tôi đều đến toà soạn báo Tuổi Hoa.
Vào
tòa soạn báo trước tiên là phòng của Cha Chủ Nhiệm Chân Tín.
Cha dáng người bệ vệ, gương mặt phúc hậu và nụ cười hiền
lành luôn nở trên môi. Tôi có mối thâm tình với Cha ngay từ buổi
đầu gặp gỡ. Biết Cha là người Quảng Trị tôi khoe ngay với Cha
hồi nhỏ tôi cũng ở Quảng Trị, đi học trường dòng Teresa và học
giáo lý với Cha Thanh. Điều bất ngờ là Cha Chân Tín cho tôi
biết Cha Thanh hiện đang ở tại Dòng Chúa Cứu Thế này và dẫn
tôi đến thăm Cha.
Ngoài
việc xem tôi là một độc giả trung thành của Tuổi Hoa, Cha Chân
Tín còn dành cho tôi tình thương yêu của Cha với một con chiên
ngoan đạo.
Căn
phòng thứ nhì là của bác Trường Sơn, thư ký toà soạn. Bác
Trường Sơn dáng người dong dỏng cao, nước da trắng, khuôn mặt
đạo mạo với cặp kính gọng vàng trông rất trí thức. Không hiểu
sao người tôi sợ nhất trong tòa soạn là bác. Mỗi lần đến tòa
soạn, sau khi vào thăm Cha Chân Tín tôi len lén đi ngang phòng bác
Trường Sơn. Thấy bác, tôi rụt rè nói:" Thưa bác" rồi lỉnh
mất. Hình như bác biết tôi sợ bác. Thỉnh thoảng vào phòng sinh
hoạt Tuổi Hoa, trao đổi công việc gi đó với các anh chị trong
ban biên tập, thấy tôi bác lại gần gõ nhẹ vào đầu, nói: "Cái
con bé này!.." rồi đi ra. Thật sự lúc ấy tôi cũng không hiểu
câu nói của bác ngụ ý gì. Một câu "mắng yêu" của người miền
Bắc chăng ? Nhưng phải nói thấy bác ra khỏi phòng là tôi thở
phào nhẹ nhỏm, tiếp tục "hót líu lo" với các bạn Tuổi Hoa.
Kỷ niệm của bác Trường Sơn với tôi hình như chỉ một câu nói duy nhất ấy.
Sau
một thời gian sinh hoạt thường xuyên với gia đình Tuổi Hoa, tuy
chẳng viết lách được gì nhiều nhưng thấy tôi hiền lành dễ
mến, anh Trinh Chí nhận tôi làm em gái tinh thần - "Em là người
em út của anh và là một con búp bê trong cánh Đồng Cỏ Non văn
nghệ..." (trích lời anh Trinh Chí trong Lưu bút Tuổi Hoa.)
Người
thân thiết nhất với anh Trinh Chí lúc đó là anh Hoàng Đăng
Cấp. Anh Cấp là giáo sư Toán và là một trong những nhà văn
nổi tiếng của Tuổi Hoa. Thấy anh Trinh Chí nhận tôi làm em gái,
anh cũng đòi nhận tôi làm em gái luôn. Anh thường gọi tôi là cô
bé "tròn quay" vì lúc đó tôi cũng khá mũm mĩm. Nhưng tôi
thích lời giải thích tế nhị của anh mỗi khi thấy tôi có vẻ
hờn dỗi: "Ồ, anh gọi thế vì em là cô bé trăng tròn, tròn như
vầng trăng mười sáu ấy mà ".
Thế
là tôi có hai ông anh nổi tiếng của Tuổi Hoa, dĩ nhiên là tôi
khoái tỉ đi chứ. Lúc ấy tôi thường nói đùa với lũ bạn: "Tại
số tao may mắn."
Mà
số tôi may mắn thật. Được làm em gái của hai anh, tôi có dịp
quen biết, gần gũi với các nhà văn lớn của Tuổi Hoa như cô Minh
Quân, chị Kim Hài, anh Nguyễn Thái Hải v.v…
Một
người tôi cũng thường xuyên gặp trong tòa soạn là anh Quyên Di-
anh phụ trách trang Thơ của Tuổi Hoa. Anh chẳng bao giờ "để mắt
xanh" đến tôi vì tôi không phải là nàng thơ của anh. Biết thân,
biết phận- chẳng biết gì về trăng thơ để nói nên tôi cũng ít
nói chuyện và thân thiết với anh.
Tuy
không biết làm thơ nhưng tôi rất yêu thơ và ái mộ các thi sĩ
của Tuổi Hoa như Đỗ thị Hồng Liên, Trần Miên Trường, Hải Yến
Linh Thy, Nguyệt Mai v.v…và đặc biệt là Hoa Cỏ May.
Còn
một người trong gia đình Tuổi Hoa mà tôi ái mộ nhưng ít gặp
nhất là họa sĩ Vi Vi vì lúc đó anh đi lính, thỉnh thoảng mới
ghé thăm Tuổi Hoa. Sau này anh sinh hoạt thường xuyên hơn và dạy
vẽ cho các cô học trò nhỏ như tôi tại toà soạn. Anh Vi Vi vui
vẻ, hay đùa giỡn và thân thiện với mọi người. Tôi hay mè nheo
với anh để xin mấy tấm bìa Tuổi Hoa mới chưa ra lò ở nhà in,
có tấm còn chưa ráo mực.
Tôi
vẫn nhớ mãi hình ảnh anh Vi Vi với bộ quân phục, tướng hiên
ngang ghé nhà tôi vào một buổi chiều mưa. Chỉ trong vài phút
anh đã múa bút và ghi những lời chúc tốt đẹp vào trang Lưu
bút Tuổi Hoa của tôi - đến giờ này tôi vẫn còn cất giữ như
một kỷ niệm đẹp về tuổi thơ của mình với gia đình Tuổi
Hoa.
Khoảng
năm 1969-70 khi chị Hồng Hạnh nghỉ việc ở tòa báo thì chị Mỹ
Thanh vào thay. Chị Mỹ Thanh lúc ấy đã là một cây bút nổi
tiếng của Tuổi Hoa nhưng tôi chưa biết mặt. Ngày đầu gặp chị ở
Tuổi Hoa do anh Cấp giới thệu, tôi rất quý mến chị bở́i vẻ
đẹp thùy mị, dịu dàng. Chị gọi anh Cấp bằng Thầy vì chị là
học trò của anh Cấp. Chúng tôi bằng tuổi nhau nhưng chị có vẻ
chững cḥac, đằm thắm. Hơn nữa chị là "cô cò" của tòa báo
nên tôi rất nể phục và vẫn gọi Mỹ Thanh là chị… Sau này chơi
thân tôi còn biết thêm rằng ngoài tài viết văn chị còn biết đàn,
biết hát, sáng tác nhạc và có thể làm MC, đọc truyện, đọc
thơ vì chị có một giọng nói rất nhẹ nhàng, ngọt ngào, trong
sáng như gương mặt thanh tú của chị.
Gặp
nhau hàng tuần mỗi chiều thứ bảy tại toà soạn, chúng tôi còn
cùng các bạn Tuổi Hoa khác như Thương Nga , Nguyệt Mai, Thuý
Ái, Lê Nguyễn Mai Trắng… dắt nhau ra nhà thờ xem lễ, tâm sự vớ
vẩn. Chỉ thế thôi nhưng là một cái gì rất hòa hợp giữa chúng
tôi, để khi xa nhau vẫn nhắc đi nhắc lại mãi ba chữ " buồn chi
lạ..."
Hình: Mỹ Thanh (nguồn: Trần Thị Hậu) |
Trải
qua bao thăng trầm của cuộc sống, không còn nữa một thời Tuổi
Hoa thơ mộng mà hiện giờ đã bước sang ̃Tuổi Hoa… râm. Tôi vẫn
thấy mình may mắn có một tuổi thơ êm đềm, hạnh phúc vì ngoài
gia đình chính của mình, tôi đã có thêm vòng tay yêu thương rộng
lớn của các anh chị, bạn bè trong gia đình thứ hai là GIA
ĐÌNH TUỔI HOA.
Giờ
đây hồi tưởng lại kỷ niệm, tôi xin cám ơn cuộc đời đã cho tôi
hạnh phúc ấy. Những kỷ niệm này tôi xin cất giữ mãi trong tim
vì biết rằng không bao giờ tìm lại được.
Trần Thị Hậu
16/7/2016