Chào
các bạn,
Năm
2008, mình bắt liên lạc được với trang web Tủ sách Tuổi Hoa online. Sau vài
lần trao đổi giao duyên, mình đồng ý sẽ gởi truyện theo lời đề nghị của “bà chủ
tiệm” có cái tên rất đẹp là Thục Đoan, không hề biết là mình sắp bắt đầu một
chuyến “hành trình” kéo dài đến tám năm trời, với nhiều bất ngờ lý thú!
Nhưng
đó là chuyện mãi sau này, còn lúc khởi đầu thì không hề lãng mạn tí nào! Do đánh
máy không quen, mình phải gõ từng chữ một không khác gì “gà mổ thóc”, hậu quả
là mắt mờ, lưng mỏi mà có khi cả tuần lễ mới gõ được một chương! May mà lúc đó
mình đánh máy mấy cuốn truyện phiêu lưu mạo hiểm rất hấp dẫn của bác Trường
Sơn, cho nên mới có đủ can đảm mà tiếp tục.
Cũng
may là mọi việc rồi cũng êm xuôi, thấm thoát mà số lượng truyện mình đánh máy đã
lên đến mấy chục cuốn! “Thừa thắng xông lên”, mình đề nghị “bao thầu” luôn cả
phần báo. Dĩ nhiên, đề nghị của mình được chấp nhận. Công việc của mình từ đó
cũng bận rộn hơn, nhưng mà mình rất vui vì được tự tay đánh máy, nhân tiện đọc
lại những trang viết của những người mình hằng hâm mộ. Cũng nhờ công việc “hay
ho” này mà mình có cơ hội làm quen với chị Cam Li, rồi sau đó là chị Nguyệt
Mai, hai cộng tác viên nhiệt tình nhất của trang web (mở đầu cho những mối giao
tình đầy hứng khởi giữa mình với các nhân vật Tuổi Hoa đáng nhớ sau này). Giữa
lúc mọi chuyện đang “xuôi chèo mát mái” thì “đùng” một cái, bà chủ tiệm TH online
bỗng dưng biến mất không một lời từ biệt, cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào!
Biến
cố bất ngờ này làm mình hụt hẫng khá lâu, may sao trong lúc đang “bơ vơ”, mình
được tin chị Cam Li đã có một trang web riêng khá tươm tất, kế đó, chị Nguyệt
Mai cũng ra được một blog riêng. Mình nhắn tin thăm hỏi, chúc mừng. Chị Nguyệt
Mai đề nghị mình đánh máy giúp một số tác phẩm trên các báo cũ. Đúng là “buồn
ngủ gặp chiếu manh”, đang khát được ly nước mát! Mình đồng ý cái rụp và ngay
lập tức bắt tay vào việc để bù lại thời gian bị gián đoạn. Lúc này, “tay nghề”
của mình cũng đã bắt đầu cứng cáp rồi nên công việc trở nên hết sức thuận lợi.
Chị Nguyệt Mai lúc này lại khá bận rộn, không có nhiều thời gian để lo bài vở
nên rất hoan nghênh các bài đánh máy của mình. Mình cũng thỉnh thoảng gởi bài
cho chị Cam Li khi chị có yêu cầu. Tuy nhiên, trang của hai chị là trang cá
nhân, chỉ có thể đăng bài TH với số lượng giới hạn. Mình thấy chỉ có một trang
riêng mới mong chuyên chở được hết bài vở TH đồng thời chuyển tải được “ý đồ”
của mình!
Rồi cái ngày
đẹp trời đó cũng đến. Đó là ngày 12-12-2012, một ngày đặc biệt, “ngàn năm có
một”, cũng là sinh nhật của mình! Trước đó, mình đã phải đau đầu để tìm cho ra
cái tên “bảng hiệu” và cái “xì-lô-gân” sao cho thật ưng ý. Rất may là cuối cùng
mình cũng tìm được một cái tên vừa nói lên được toàn bộ nội dung mà lại có tính
“quốc tế”: Tuổi Hoa and more! Nhưng sách có câu: “vạn sự khởi đầu nan”, lúc bắt
tay vào việc mình mới nhận ra cái khó. Cũng đúng thôi vì trước đây mình chỉ có
đánh máy và… đánh máy, còn bây giờ thì phải ôm đồm đủ thứ mà lại chỉ có một
mình. Mình phải mầy mò từng chút một, lúc nào bí quá thì… tra “gu-gồ”! Được một
thời gian thì bỡ ngỡ cũng dần qua, mọi thứ bắt đầu trở nên ăn khớp, nhịp nhàng,
công việc “làm ăn” của mình bắt đầu thuận lợi (chắc một phần cũng nhờ khai
trương đúng ngày lành tháng tốt!) Đoàn
tàu mang tên Tuổi Hoa and more đã vào đúng guồng quay, bắt đầu băng băng tiến
về phía trước!
Kể từ đây,
cuộc hành trình bắt đầu có thêm nhiều hương vị! Nhờ có trang blog, mình nhận
được sự phản hồi rất tích cực từ những độc giả, nhất là được gặp gỡ, làm quen
với rất nhiều anh chị trong gia đình Tuổi Hoa. Ngoài hai chị Cam Li và Nguyệt
Mai mình đã quen từ trước (hai chị rất nhiệt tình “quảng cáo” miễn phí cho
blog), mình bắt đầu quen biết thêm các anh Khương Hồng, Nguyễn Thái Hải, Ngọc
Thùy Giang, Trần Ngọc Hưởng… Sau này, nhờ có facebook, mình được kết nối thêm với
rất nhiều các anh chị khác như: anh Vi
Vi, Hà Tĩnh, Quyên Di, chị Kim Hài, Thùy An, Nhã Đảo, Tôn Nữ Thu Dung, chị Trần
thị Hậu, anh họa sĩ Đình… Bên Thiếu Nhi thì có chị Đỗ Phương Khanh, Huỳnh Chúc
(Không chỉ được quen biết các anh chị, mình còn được hân hạnh làm quen với cả
những thế hệ “tương lai” như con gái bác Minh Quân, con trai và cháu nội anh Vi
Vi…). Chính những mối giao tình này đã tạo tiền đề tốt đẹp cho hai chuyến đi
“lịch sử” đến 38 Kỳ Đồng mà mình đã có dịp kể hầu các bạn, hai chuyến đi không
thể nào quên!
Ban đầu, ý
định của phần lớn các anh chị là tìm lại “những đứa con tinh thần” thất lạc.
Biết vậy nên mình đã cố hết sức. Có điều, do xa cách đã lâu nên các “ông bố bà mẹ”
chỉ còn lưu giữ được những ký ức hết sức mơ hồ, có người thậm chí còn không nhớ
một tí gì về những đứa con đã “rứt ruột” sinh ra nữa! Người nào may mắn thì nhớ
được cái tên, khá hơn một chút thì nhớ được vài đặc điểm, nhưng mà cũng nhầm
lẫn lung tung làm mình nhiều lúc toát mồ hôi hột, không biết đằng nào mà lần! Có
khi “đơn đặt hàng” nhiều quá, mình gần như phải xới tung “kho báu” của mình
lên, phải thức thâu đêm để tìm kiếm, nhiều lúc mệt quá chỉ muốn tung hê hết lên
cho nó khỏe! Nhưng rồi nghĩ đến niềm vui của các anh chị khi nhận lại “người thân”,
mình lại có đủ hăng hái tiếp tục. Kết quả đạt được cũng hết sức khả quan: hầu
hết những đứa con lưu lạc cuối cùng đã trở về đoàn tụ với gia đình “như chưa hề
có cuộc chia ly”!
Khỏi
nói cũng biết là mình nhận được những lời cám ơn nồng nhiệt như thế nào. Không
chỉ cám ơn, mình còn nhận được rất nhiều “quà cáp”. Chị Mai tặng mình hơn 100 tờ
Tuổi Hoa, anh Hải tặng mình một chồng sách đồ sộ, anh Hưởng tặng mình đến mấy
tập thơ mà tập nào cũng hay, anh Giang còn làm cả thơ để tặng mình, chị Kim Hài thì coi mình là “nhân tố không thể
thiếu của Tuổi Hoa” (chắc
chị nhầm, đáng lẽ nói ngược lại thì đúng hơn, hi hi!), anh Hồng còn tặng mình
cả một… chai rượu thuốc, bảo là do chính công ty anh sản xuất từ công thức pha
chế của anh, anh Đình gởi “độc quyền” cho mình bài viết Hồi ức Tuổi Hoa… Tình
cảm của mọi người làm mình thật là cảm động!
Tất
cả mọi người gần như đều mặc nhiên coi mình như là người trong gia đình Tuổi
Hoa dù mình chỉ là người sinh sau đẻ muộn. Điều đó làm mình cảm thấy thật hạnh
phúc. Càng hạnh phúc hơn khi công sức của mình được mọi người đón nhận với tất
cả tấm lòng. Tất nhiên là hạnh phúc nào cũng có giá của nó: do phải lao tâm khổ
tứ nhiều (?), sức khỏe mình có phần giảm sút. Cách đây sáu năm ngó mình cũng còn “phong
độ”, còn bây giờ… Nhưng nếu so với những gì mình có được thì cái giá nói trên
là quá nhỏ!
Dẫu
biết là cuộc vui nào cũng có lúc tàn, cuộc hành trình nào dù thú vị cách mấy
rồi cũng phải đến lúc kết thúc, mình vẫn mong chuyến đi này sẽ kéo dài ra mãi
để cho mình được tiếp tục đến với những giấc mơ! Và nếu như có kiếp sau thì
mình vẫn xin được làm lại công việc của một “người gõ truyện” mà mình đã coi
như là một bổn phận, và… hơn thế nữa, là một niềm vui, niềm hạnh phúc mà không
phải ai cũng may mắn có được.
Hôm
nay, nhân lúc “rảnh rỗi sinh nông nổi” và cũng lâu rồi không có bài đăng, mình ngồi
viết bài này mời các bạn đọc cho vui. Nếu chẳng may mà bài viết quá dở, làm các
bạn bực… mình thì mong các bạn vui lòng xí xóa cho, được vậy thì mình rất… hạnh
phúc, hi hi! Chúc các bạn mọi điều tốt lành!
Đèn Biển thời... chưa làm blog (ảnh chụp năm 2010) |