Hồi ức Tuổi Hoa
Phụ trang đặc biệt của blog Tuổi Hoa và hơn thế nữa
Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2023
Mười Năm Nhìn Lại
Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2022
Hai Rương Vàng
Thứ Ba, 13 tháng 9, 2022
Chút Kỷ Niệm Cùng Chú Nhật Tiến
22:23, 24/08/2017
Kim Bau Hoang
Bạn
09:15, 29/08/2017
Kim Bau Hoang
Bạn
22:21, 29/08/2017
Kim Bau Hoang
23:04, 29/08/2017
Bạn
00:41, 31/08/2017
Kim Bau Hoang
06:52, 31/08/2017
Bạn
Kim Bau Hoang
06:55, 31/08/2017
Bạn
Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2021
Kỷ Niệm Ngày Xanh
Tôi được coi báo Tuổi Hoa khá lâu trước khi bắt đầu gởi bài đăng, vì vậy tôi biết hết mặt các chú trong tòa soạn, trước khi bước chân vào tòa soạn, theo cả hai nghĩa đen và nghĩa bóng, nhờ vào những tờ báo xuân vẽ hình các chú ấy thân người thì nhỏ xíu, ngắn ngủn có một khúc như trong tranh hí họa, nhưng phần khuôn mặt thì lại được gắn ảnh chân dung thật, không cân xứng với thân người một cách có chủ ý. Lúc đó tôi cứ tự hỏi ai đã nghĩ ra cái cách giới thiệu nhân vật vô cùng dí dỏm, hay ho và thú vị ấy.
Có lần anh Trang Vy (trưởng nhóm Hoa Nắng) tới nhà và rủ tôi đi dự tiệc tất niên ở tòa soạn báo Tuổi Hoa. Nhân lúc ba tôi đi vắng, tôi đồng ý liền. Khi tới tòa soạn, tôi thấy nhiều bàn tiệc dài ngoằng đã được dọn ra, và trên bàn trải khăn trắng đã bày sẵn la liệt các loại bánh tây và nước ngọt trông rất thịnh soạn. Nhưng ở chơi được một lúc rồi mà giờ nhập tiệc hình như vẫn còn xa lắm, vì chỉ thấy lác đác vài người trong tòa soạn tôi không được quen biết thỉnh thoảng ra vào có việc gì đó. Tôi đành xin phép anh Trang Vy ra về vì sợ lúc đi tôi đã không xin phép ba. Anh TV nói anh đã xin phép anh tôi rồi, nhưng anh ấy không biết rằng ba tôi mới là người duy nhất có quyền trong gia đình tôi. Đúng là một buổi ăn tiệc "hụt" nhớ đời phải không các bạn.
Chiều thứ bảy tôi và các bạn cùng lớp thường hay ghé tòa soạn báo TH chơi. Có khi vì tò mò, cả đám tụi tôi còn rủ nhau vô cả nhà in dưới tầng trệt để xem các chú thợ in sắp chữ và in báo, những trang báo to bự chưa được cắt xén cứ tuồn tuột chạy ra từ máy in kêu xầm xập, rầm rầm. Có lần tôi còn tình cờ thấy cả bài thơ của chính mình đang được in nháp nên đã vội la lớn lên vì vui mừng bịt miệng không kịp. Chú thợ in hiền lành nhìn tôi qua cặp mắt kiếng gọng xà cừ để trễ trên sống mũi và buông lời khen, Chèn ơi con giỏi quá hén!
Chẳng biết khi coi báo, người khác chú ý và nhớ điều gì nhất. Riêng cá nhân tôi, lại chính là những hình vẽ minh họa mới in sâu vào tâm trí và cứ ở lại đó mãi. Nhiều hình vẽ tôi thích vì đẹp, như hình minh họa chú ViVi vẽ cho bài thơ Mộng ngày xanh của Liên Kh, đoản văn Phượng, mùa hè năm xưa của Trần Hữu Nghiêm, hay bài Bước thời gian/Như sợi chỉ mành của Kim Hài....Những hình khác tôi lại thích vì vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu, đặc biệt là trong trang Đồng cỏ non chỉ dành cho các bé, như hình của các bài Giọt nước mắt đen, Đoàn diễn binh âm thầm, Bé làm y tá, ....
Vì vậy, tới khi chính mình viết và bài được đăng (đa số ở trang Đồng cỏ non) thì lúc đó mơ ước của tôi là bài mình sẽ được vẽ hình minh họa đăng kèm! Nhưng đáng thất vọng làm sao, vì hết bài này tới bài khác được trình làng, nhưng hình đâu chẳng thấy. Mọi chuyện tưởng đã thành vô vọng, thì mãi sau này, một hôm ngồi nói chuyện và kể ước mơ của mình với chú Hà Tĩnh thư ký tòa soạn lúc bấy giờ (tôi có cái tính chẳng biết xấu hay tốt, chắc tốt xấu tùy người đối diện, đó là có sao nói vậy). Không ngờ chú ấy lại nhớ và lần sau khi bài tôi được đăng thì... Voilà! Một hình minh họa do chính tay chú ViVi vẽ, chễm chệ trên đầu đoản văn của tôi, y như trong mơ, chỉ có điều là giấc mơ đó đến quá trễ, khi tôi không còn trong lứa tuổi Đồng cỏ non nữa (nhưng muộn còn hơn không phải không các bạn), và giấc mơ đó cũng không đến hai lần, vì chẳng bao lâu sau đã tới ngày 30/4/1975 định mệnh.
Khi bài được đăng bên Bán nguyệt san Tuổi Hoa, tôi luôn luôn được nhận báo biếu gởi theo đường bưu điện. Nhưng ở bên báo Thiếu Nhi thì tôi chưa hề nhận được báo biếu mỗi khi có bài đăng! Chẳng hiểu sao tòa soạn báo Thiếu Nhi đã quên hẳn tôi.
Nghe nói các anh chị lớn ở báo Tuổi Hoa còn được nhận tiền nhuận bút nữa. Điều này tôi chỉ được nếm trải lần đầu, lần duy nhất, và cũng là lần cuối trong đời) khi tham dự cuộc thi của báo Thiếu Nhi viết về chủ đề hình như là Gia đình mến yêu thì phải. Nếu bài được chọn đăng sẽ được nhuận bút 500$.
Không ngờ bài dự thi kỳ ấy của tôi chẳng những được chọn đăng, mà còn được giải khuyến khích. Tôi nhớ mãi lần đi lãnh giải ấy, ở Trung Tâm Văn Bút tọa lạc đường Đoàn thị Điểm. Hai chị em tôi tới nơi đã thấy rất đông người đến dự, hầu hết là thiếu nhi, dĩ nhiên rồi. Trong số ấy có cả các anh chị cùng nhóm Hoa Nắng thương yêu của tôi như anh Trang Vy, anh Trần Hữu Nghiêm và chị Phạm thị Diễm Phúc (trên báo Tuổi Hoa phiên bản online hiện nay, chị dùng bút hiệu Yên Nhiên). Sau này nghe chị nói còn nhiều anh chị khác cùng nhóm cũng tham dự hôm đó nhưng tôi không được biết nên tới giờ vẫn không biết mặt. Cũng phải nói thêm ở đây cho những độc giả của Tuổi Hoa và là người ái mộ cây viết này, chị PTDP của chúng ta ngoài đời đẹp như hoa hậu, với mái tóc dài và nước da trắng hồng vì là con gái Đà Lạt.
Lãnh thưởng xong (là một chồng sách truyện cao nghễu nghện cùng với một văn bằng), tôi tính đi xích lô về cho nhanh gọn lẹ. Khổ một nỗi thằng em "ngu ngốc" của tôi lại muốn tự tay ôm phần thưởng (của tôi, không phải của nó!) và lội bộ về nhà cho nó "xôm" (cũng theo lời nó!). Thế là thể theo nguyện vọng của nó, chúng tôi đi lô ca chân về nhà, nhưng xôm đâu thì không thấy, có lẽ vì tôi đã quen lãnh thưởng!
Vì sau này tôi còn lãnh thêm một giải thưởng khác nữa, hình như đồng hạng khuyến khích cùng với 49 người nữa bên tủ sách Mây Hồng thì phải. Giải này chẳng liên quan/dính líu gì tới việc sáng tác, viết lách gì hết, mà chỉ là trả lời những câu hỏi, nhưng phần thưởng cũng lại là một chồng sách truyện bự chần dần! Bảo sao lãnh thưởng đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Nhớ bé xưa cùng chơi, đuổi nhau dưới bóng hàng cây Nấu nướng hay nhảy dây, vòng chơi cuốn theo tuổi say Nụ hoa dắt trên đầu, tặng nhau đứng bên cầu, Đâu ngờ dòng đời đang cuốn mau...Buồn đã biết rồi thì chờ đến cơn vui Bàn chân ấu thời dần mạnh bước chân đời Mang dĩ vãng trong tay trên quãng đường dài Lưu vật còn đây, rồi còn tiếc thơ ngây hoài...
(Tuổi biết buồn, Phạm Duy & Ngọc Chánh)
Trần Thị Phương Lan
(Bút nhóm Hoa Nắng)
Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2019
Chuyện Bây Giờ Mới Kể
À tí nữa thì quên, nói đi thì cũng phải nói lại. Phải dành lời cảm ơn đặc biệt đến anh Hà Tĩnh vì nếu không có anh thì đã không có cuộc gặp gỡ đáng nhớ này. Nếu quả thật mình là "chiếc cầu nối" thì anh chính là "người bắc cầu" vậy!
Nghe nói cuối năm là dịp để "ôn cố tri tân", mình viết bài này không ngoài mục đích lưu lại chút kỷ niệm vui, có gì sơ xuất các bạn bỏ qua. Cảm ơn các bạn rất nhiều!
Hẹn gặp lại.
Thứ Ba, 4 tháng 12, 2018
Mẹ Tôi
Mẹ tôi là một phụ nữ bình thường.
Vâng, trong trí nhớ của tôi, mẹ trước hết là một người mẹ, người vợ trong gia đình. Giống như các gia đình truyền thống thời trước, trong nhà, ba tôi đi làm và lo kinh tế cho cả nhà còn mẹ tôi đảm vai nội trợ, cũng xách giỏ đi chợ, cũng nấu ăn, chăm sóc gia đình như một phụ nữ bình thường.
Tôi nay đã đủ lớn để không quá thiên kiến hay tôn sùng về mẹ. Tôi hiểu mẹ mình cũng là một người với những hỷ, nộ, ái, ố đời thường, cũng dễ khóc, dễ cười… Người ta nói “đàn bà xây tổ ấm”, tôi tin vào điều này vì tôi nhớ không khí gia đình tôi chịu tác động khá lớn từ mẹ. Khi vui, mẹ đọc thơ, hát vang cả nhà, khi buồn, mẹ cứ lặng lẽ rơi nước mắt. Mẹ hầu như không cầm đến roi và cũng không la mắng chúng tôi nhiều, nhưng chúng tôi hay đùa là mẹ có “vũ khí tối thượng”: chỉ cần mẹ khóc là tất cả xếp ve. Mẹ tôi cũng có lúc có những suy nghĩ cực đoan... Nhưng tôi nhìn điều đó với một cặp mắt yêu thương của đứa con, và hơn nữa, với sự chia sẻ và đồng cảm. Tôi nhìn thấy ở mẹ một người phụ nữ cứng cỏi nhưng cảm tính, mạnh mẽ mà rất tình cảm, thậm chí, hơi quá nhạy cảm.
Do hoàn cảnh gia đình, mẹ tôi không được học lên cao, nhưng bà rất ham học, rất thích đọc sách. Bà hay ngâm nga những câu thơ, hay nhắc chuyện lịch sử và tỏ rõ chính kiến trong mọi việc, tỏ rõ thái độ yêu, ghét, đúng, sai. Khi lớn lên, tôi hiểu rằng không thể lúc nào cũng trắng đen, sai đúng rõ ràng, nhưng tôi vẫn yêu sự chân thành, thẳng thắn ấy của mẹ. Nó làm nên con người của bà!
Vâng, mẹ tôi là một phụ nữ bình thường, nhưng trong mắt tôi, người phụ nữ ấy không tầm thường.